Thanh Nhã – Học tiếng Anh tại Trường LSLC và trải nghiệm Philippines

Có nhiều bạn hỏi mình về khóa học ở Philippines mà mình vừa tham gia. Thế nên nay mình viết trải nghiệm của mình cho bạn nào cần. Mình vừa kết thúc khóa học kéo dài 3 tháng, ESL (English as a Second Language), gần giống như khóa giao tiếp bên mình.

Philippines…

Bài này có 2 phần:

  1. Philippines with my course.
  2. Philippines and my experiences.

Các bạn có nhu cầu tìm hiểu về khóa học chỉ nên đọc phần I, phần II không dành cho mấy bạn mắc hội chứng SỢ CHỮ ^^.

1. Philippines with my course:

Có nhiều bạn hỏi mình về khóa học ở Philippines mà mình vừa tham gia. Thế nên nay mình viết trải nghiệm của mình cho bạn nào cần.

Mình vừa kết thúc khóa học kéo dài 3 tháng, ESL (English as a Second Language), gần giống như khóa giao tiếp bên mình.

Thế tại sao chọn Philippines mà không phải các nước châu Âu phát triển, có người bản địa?

Uh thì tại Phil rẻ hơn nhiều, mà vẫn có môi trường tiếng Anh tốt. Hẳn rằng đối với những bạn thực sự đầu tư vào tiếng Anh, thì khái niệm “đi học tiếng Anh ở Philippines” chắc chẳng còn lạ lẫm gì.

“Nghe đồn bên ấy được dùng súng, cảnh sát nghi ngờ có buôn bán ma túy là thẳng tay BÙM mà không cần xét xử… Thế thì nguy hiểm quá, mày không sợ à?”

Uh lúc đầu mình cũng có hơi sợ, đi đứng cũng để ý dữ lắm. Cơ mà may thật, mình học ở thành phố Bacolod, một trong những thành phố được cho là bình yên và an toàn nhất Philippines. Mình yêu cái thành phố được mệnh danh “City of Smiles” hay “Sugar Capital Philippines”, yêu những con người giải thoát sự lo toan bằng những nụ cười.

Chi phí thế nào? Trước mình chỉ mới ướm chừng, cơ mà nay xem lại chính xác thì: Học phí + phòng ở, ăn uống 3 bữa là US$3.075. Các chi phí địa phương tầm US$400. Vé máy bay khứ hồi khoảng US$300. Còn bạn nào muốn ăn uống thêm hay phượt các đảo khác… thì thêm mục tiền tiêu vặt 50 – 100 USD mỗi tháng, tùy nhu cầu. Tổng cộng tầm $3.800 cho khóa 3 tháng.

Có nhiều mốc thời gian cho các bạn lựa chọn: 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng, 4 hay 6 tháng. Trường mình học là Trường Anh ngữ LSLC, chắc là rẻ nhất rồi. Ngoài ra, có một hình thức tiết kiệm hơn là làm quản lí học viên người Việt cho trường nếu bạn có tiếng Anh cơ bản, kĩ năng mềm cơ bản và muốn học lên thêm. Ngày làm tầm 6 tiếng, và có 3 tiếng để học tiếng Anh. Các chi phí visa, địa phương, ăn và phòng ốc, người ta sẽ lo cho mình, có thể có lương hàng tháng, mình chỉ lo vé máy bay và các chi phí ăn chơi ngoài.

Có những loại khóa học nào? ESL (học giao tiếp là chủ yếu), TOEIC, IELTS, TOEFL. Đủ bộ rồi. Mình học gì thì người ta dạy cái đó.

Thế nếu mà không có chút tiếng Anh nào thì có học được không?

Uh chắc là hơi khó khăn hơn nhưng vẫn được nhé. Qua bên đó mình quen 1 anh, bắt đầu học từ bảng chữ cái tiếng Anh cơ, sau 4 tháng nỗ lực, ổng đã có thể nghe nói cơ bản, đi chơi với người ngoại quốc, đăng tus tiếng Anh ầm ầm. Thôi không tag đâu, ai cần thì inbox Nhã gửi link facebook :v

Còn riêng mình, mới đầu cũng khó khăn, vừa nghe vừa đoán, rồi cứ trả lời bừa, không đúng thì người ta lại hỏi lại, rồi mình lại đoán lại, rồi trả lời, thể nào cũng trúng :v Cơ mà mình không lấy làm lo lắng, mình bỏ tiền ra đi học mà, thầy cô sẽ giúp mình. Mấy bạn Việt Nam của mình, lúc nói mình còn nghe rặc giọng Thái Bình, hay Hải Phòng nhầm “n cao” với “n thấp”, ấy thế mà thầy cô vẫn hiểu, kể cũng tài.

Lúc mình hỏi cô giáo, cô bảo cô dạy ở đây cũng tầm 7 năm rồi, nên quen, mỗi nước còn mỗi giọng cơ, người Hàn thích điệu đà luyến láy, người Nhật khó phát âm âm “v”, người Trung nói tiếng Anh mà lâu lâu nghe tưởng tiếng Trung… thú vị lắm :v Mà mấy bạn cũng như mình thôi, chung mục đích, cùng nhau luyện tập, cùng chơi… Nên đừng lo lắng khoản này nhé ^^.

» Bài hay khác:  Wales: Những lý do nên chọn Baguio là điểm đến để học tiếng Anh tại Philippines

Nếu mà muốn biết thêm chi tiết, muốn đăng kí thì đăng kí ở đâu, giấy tờ sao?

Các bạn nên liên hệ các công ty tư vấn du học là đại diện tuyển sinh của trường LSLC ở Việt Nam để được hỗ trợ thông tin chi tiết và đăng ký nhập học nhé! Bên phía công ty đại diện tuyển sinh sẽ hướng dẫn cụ thể bạn đăng kí, làm thủ tục giấy tờ, chuẩn bị hành lí và tâm lí luôn.

Nhiêu đó chắc cũng tạm đủ, có thắc mắc hay vướng bận gì thì cứ inbox Nhã, việc chính đáng thì rep lẹ lám :v 😀

Hội học viên Việt Nam thời điểm cuối tháng 9/2018.

2. Philippines and my experiences

(phần này là tâm sự cá nhân, các bạn có thể lướt qua trang khác ^^)

Đó là chuyến đi nước ngoài đầu tiên của mình đấy các cậu. Ôi cái cảm giác háo hức…vẫn không thể quên được.

Ngày đầu tiên rời nước Việt Nam thân yêu: Hôm ấy đi cùng với một em trai sinh năm 2002 được mẹ dẫn từ Quảng Ninh vào. Cô nhìn thấy mình mới bảo: “Cháu cho cô gửi anh Thăng đi cùng nhớ. Mà cháu sinh năm 2003 à?”. “Dạ không, con là sinh viên năm 2 rồi”. Chúng mày biết tại sao không, tại bạn sắp vào lớp 11 thì cao tận 1m8, còn… thôi tự hiểu. Cơ mà không sao, buổi tối hôm ấy mình cứ rạo rực, cứ cười miết thôi.

Có chút lo lắng về các khâu check-in hay qua cửa hải quan, trước đi trong nước thì đi với anh hai, với mấy chị, cứ nhìn rồi làm theo thôi, nay tự đi, còn lúng túng không biết phải làm khâu nào trước. Còn nhớ Chị Trang dặn: lúc mà đưa visa thì dở sẵn cái trang đã xin visa trước đó, kẻo người ta tưởng chỉ đi 1 tháng, đóng nhầm là ở bển luôn. Nghe xong lòng thêm nơm nớp lo âu.

Qua cái chỗ đóng dấu thị thực, nó đóng cho cái dấu rời vào ngày JUN 30. Không hiểu sao rõ ràng là JUN mà cứ nghĩ là tháng 7, rồi tự nhủ: chết bầm, nó đóng nhầm rồi, mình cũng dở như chị Trang dặn mà sao nó đóng tào lao thế này. Thế là chạy lại: Ex..Excuse..me.. rồi gãi đầu (lúc ấy tiếng Anh còn khó lắm :v). Anh đóng dấu: “Nói tiếng Việt đi em”. Ôi, thì ra là đóng cái dấu cho ngày mình rời đi, và… vẫn là người Việt làm :v

Qua cửa hải quan, đang mang lại giày và cặp thì bà Tây ngồi bên cạnh rời đi mà bỏ lại cái ví. Thế là lật đật chạy theo bảo: “Cô ơi, cô quên đồ kìa” rồi chỉ cái ví đang nằm ghế. Bà nhìn theo hướng tay bảo: “Oh, thank you!”. Lúc này mới chợt nhận ra, ô mình vừa nói tiếng Việt với người Tây, bả hiểu, vi diệu :v

Shock văn hóa: bảo là shock chứ thật ra chỉ là lạ lạ so với mình một chút. Sau 4h đồng hồ kể từ khi lên máy bay, chúng mình cập bến Manila – thủ đô Philippines, cũng là thành phố phát triển nhất, hầu hết các chuyến bay từ nước ngoài vào đều phải nghỉ chân ở Manila. Không ngăn nổi cái sự hiếu kì, mình cầm máy ảnh chạy ra ngoài với ý định đi loanh quanh, chụp linh tinh, vì phải đợi tận 6 tiếng cho chuyến bay tiếp theo. Lúc mình đang chờ qua đường, có 1 top khác cứ thế thản nhiên băng qua, cơ mà xe lớn lại dừng lại chờ, mấy bạn ý đi ngang mặt mình, nhìn mình kiểu: cái đồ không biết gì hết, cứ đi đi, xe lớn sẽ nhường đường. Đúng đấy các cậu, đây cũng là một trong những điểm mình thích nhất ở Phil, thấy mình qua đường, xe sẽ chạy chậm lại hoặc dừng hẳn nhường đường.

Giao thông ở Bacolod cũng thuộc dạng êm đềm, không có kẹt xe nhiều như mình. Xe hơi phổ biến hơn xe máy. Mà motorbike của nó bên mình gọi hẳn là mô-tô luôn, chứ không thấy đi kiểu Honda, SH như mình. Philippines nổi bật với loại hình Jeepney (chíp-ni), là loại phương tiện công cộng rẻ nhất, học sinh 3k, người lớn 3,5k. Mấy chiếc Jeepney xanh đỏ tím vàng giống như xe đồ chơi được zoom-in ra ấy, chắc tại người Phil yêu đời, thích màu sắc.

» Bài hay khác:  Thư - Target: Phương pháp Listening Master giúp tôi học nhanh và hiệu quả

Jeepney ở thành phố Dumaguete

Thời tiết: Bacolod cũng gần giống như Sài Gòn, cũng có 2 mùa: nóng và… rất nóng, cơ mà cái nắng nó lại rát hơn. Người Phil lúc ra đường cũng ít có trùm hay bịt mặt các kiểu, nên hầu hết da ngăm ngăm đen. Ấy thế mà lúc về, mình được khen là trắng trẻo, hồng hào hẳn ra, chắc là hợp nắng :v Gần Thái Bình Dương nên chuyện thiên tai xảy ra thường xuyên ở Philippines. Bão, núi lửa, động đất… Bên ấy ngoài dự báo thời tiết, còn có dự báo núi lửa phun trào, nghe ngầu thật. Lâu lâu trường mình học còn tổ chức các buổi tập dượt, kiểu nếu có động đất hay hỏa hoạn xảy ra thì học sinh phải làm gì, hay! May mắn lần nữa, thành phố mình ở – Bacolod được chắn bởi núi cao, nên ít bị bão lũ. Cái đợt Mangkhut tàn phá phía Bắc Philippines, chỗ mình chỉ mưa nặng hạt.

Ẩm thực: Nhắc tới người Phil là nhắc tới đồ nướng và thức ăn nhanh. Họ thích ăn thịt, đồ ăn ngọt và dầu mỡ. Nên trông ai cũng tròn quay và “big size” :v Lúc đầu mới sang, mình cảm thấy đồ ăn thật là khó, nó ngọt hơn cả miền Tây, cơ mà sau riết cũng quen. Rau là một khái niệm hiếm hoi và xa xỉ. Người ta không trồng được rau vì typhoon, phải nhập rau từ Việt Nam sang nên khá là đắt đỏ. Bên ấy nước ngọt và sữa cũng đắt hơn mình, mà chẳng được đa dạng. Mình đã bỏ uống sữa gần 2 tháng :v

Bacolod nổi tiếng với Chicken Mang Inasal

Con người: Mình thích người Phil, đặc biệt là con người ở thành phố mình sống. Họ thân thiện mà lành tính. Cô giáo mình bảo đừng nghĩ họ hay cười là họ không có lo toan, ai cũng có những nỗi lo riêng, cơ mà người ta nghĩ rồi thôi, chứ không có đem về nhà. Uh, mình thấy mình hợp với cái thành phố này ghê. Mình thích những người hay cười, lạc quan và yêu đời, giống người Phil 😀 Họ dễ thương hơn những từ mà mình giành cho họ.

Mình thích thú khi học hỏi văn hóa của các nước khác, và giới thiệu về Việt Nam thân yêu của mình. Chậc, tính ra cũng kha khá bạn ấy. Có thời gian còn được mệnh danh là quen cả thế giới cơ :v Trong đó, mình có một cô bạn người Nhật thuộc dạng thân thiết nhất. Bạn đến sau mình 2 tháng và khóa của bạn chỉ kéo dài 1 tháng. Lúc bạn về, mình buồn khôn tả, lúc ấy mới nhận ra, hóa ra mình không chai đá như mình nghĩ. Bạn ấy còn hứa năm sau sẽ sang Việt Nam thăm Cecilia cute :v Mình sẽ chờ xem nó còn nhớ hay không. Những bạn Nhật khác cũng dễ thương lắm. Mà chính xác, bạn Nhật đầu tiên mà mình quen là một bạn nam, đúng chuẩn Nhật Bản mà trước đó mình từng tưởng tượng, từ mái tóc, khuôn mặt, dáng dấp, và đặc biệt là giọng nói, cả cái việc sơn móng tay và dùng hộp bút.

Thế là buổi học đầu tiên, lòng mình cứ rộn cả lên như vừa gặp được idol :v Sau này mới biết, bạn ấy cũng có ấn tượng đặc biệt với mình: “The first time I saw you in option class, I thought you’re an angle” said by him :v Uh, chỉ thế thôi.

Nhã còn có bạn thân người Hàn. Ôi, chị ấy xinh lắm, dáng chuẩn nữa, chỉ có cái tiếng Anh thì… Chị ấy học cùng Group class nhưng chỉ học vỏn vẹn 1 tháng, là tháng đầu tiên của Nhã. Tối trước khi về, chị ấy gõ cửa phòng, tặng cho một con gấu trúc mua ở Miniso và một lá thư dài dài, mặc dù tiếng Anh đối với bả thật là khó. Uh, chị ấy đã nhớ là mình nói mình thích gấu trúc trong buổi học giới thiệu về bản thân, chị ấy nhớ. Mình thương chị ấy, sau này có cơ hội sang Hàn, nhất định sẽ liên lạc.

» Bài hay khác:  Nên chọn khoá tiếng Anh giao tiếp ESL nào khi du học tiếng Anh tại Philippines?

2 tháng đầu tiên mình ở cùng phòng với một mẹ và một con gái 8 tuổi người Trung. Lâu lâu đang học bài, bé gái chạy lại đòi vẽ cùng, dán đồ búp bê cùng, có khi còn đòi mình make up cho nó, mình nghĩ thầm: make up xong thì đừng có mà khóc :v Hên là mình cũng thích chơi với con nít. Chỉ là lâu lâu, 2 mẹ con đánh nhau, chẳng biết làm gì, lần đầu tiên thấy kì kì, lần thứ 2 trở đi thì mình cũng kệ, giả vờ học bài hoặc ra chỗ khác :v

Thân thương nhất vẫn là người Phil, từ thầy cô, người nấu ăn, người dọn phòng, bác bảo vệ hay cả hai chú chạy tricycle (một loại hình xe gần giống xích lô, cơ mà động cơ xe máy). Buồn cười 2 cái ông chạy tricycle gần trường, chở mình đi chẳng bao giờ chịu lấy tiền, lâu lâu mình chỉ tặng bánh. Ổng hỏi tên mình một lần, mà ổng nhớ suốt 3 tháng. Mỗi lần đi học ngang qua là: “Good morning Cecilia”. Ông kia thì hỏi mình có nhớ ổng nữa không. Mình gãi đầu ậm ự, đang nghĩ: ủa mình có gặp ông này hồi nào? Ổng bảo: “I can not forget beautiful girls, gwapa”. Èo ơi, thấy mùi nguy hiểm rồi đó, thôi thì chú cho con xuống, lần sau còn biết đường mà né. Gì chứ chú sang nước con, gwapa kiểu của chú đầy ra :v

Giáo viên của mình thì dễ thương khỏi chê, mà sao ai mình cũng thấy dễ thương thế này, à mà dễ thương thật. Ngày trước, chương trình giáo dục phổ thông ở Phil là hệ 10 năm (chỉ mới chuyển sang 12 năm kể từ 2016). Thế nên, bằng tuổi mình, các bạn ấy đã tốt nghiệp ra trường và tìm việc làm. Có nhiều cô giáo mới, chỉ bằng tuổi mình mà tài giỏi, đáng nể. Nhớ cái hội top 3 cô giáo trẻ 20 tuổi kia, mấy bả không có dạy mình, mà mỗi lần thấy mình là nhảy dựng lên bảo so cute, so cute rồi bảo tạo dáng chụp hình các kiểu, lâu lâu cứ test xem mình có nhớ tên mấy bả không, mà khổ nỗi tên khó nhớ thế, học mãi cứ quên, mình cứ gặp bà này thì lại hỏi nhỏ tên bà kia, cứ thế :v

Mấy thầy cô thân thương đặt cho mình cái nick name: Happy person. Uh, tại bên ấy mình cảm thấy thoải mái, mình hay cười, còn cười nhiều nữa cơ, có đôi lúc cười không phanh (đùa thôi :v). Vào cái ngày sắp sửa về nước, vào tiết học cuối cùng, mình cứ nghĩ mình sẽ không buồn đâu, dẫu gì cũng quen rồi, cũng chai chai đá đá lâu năm rồi còn gì. Cơ mà, mình đã sai. Mỗi lần nhìn cô giáo mà mình thương nhất, cổ họng cứ nghẹn lại khi nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Thế là, mọi sự yếu đuối được phơi bày trong cái ngày ấy, mình cũng chẳng cố ngăn cảm xúc lại nữa. Cái lúc cầm mic nói đôi lời, nói lắp chưa từng thấy, mình còn chẳng tin sẽ hoàn thành nó, cơ mà mình đã làm được, vài thầy cô nói với mình: “Your speech makes me almost cry”.

Ngày tốt nghiệp, mình đã không ngăn được cảm xúc dâng trào

Ôi hên quá, người ta hiểu mình nói gì :v Còn một thành phần không thể không nhắc tới, hội người Việt ở trường LSLC. Đi xa mới biết cảm giác quý đồng hương. Mọi người dễ thân, chơi chung, ăn chung, học cùng, cùng giúp đỡ nhau. Uh thì ai cũng có những nét tính cách riêng, có những vấn đề riêng, ai hợp, ai có duyên thì sau này mình tìm cách gặp lại, còn không thì vẫn là người đồng hương, từng học chung nơi đất khách. Thế thôi.

Giao tiếp bằng tiếng Anh, mối quan hệ và trải nghiệm là những thứ cực kì quý báu mà mình nhận được sau 3 tháng. Kết thúc tất cả, mình trở về trong tâm thế mãn nguyện!

Sai Gon 4:45 am, Oct 4th 2018.